Friday, August 21, 2009

Men Say






núi đồi ngửa mặt
nhìn trăng
rừng khuya hiu hắt
mây giăng giăng mờ
mùi trăng,
mùi rượu,
mùi thơ
màu thương,
màu nhớ,
màu chờ đợi ai
men say đã ngấm u hoài
sao em chưa đến cho dài đêm nay
em ơi !
rượu bắt đầu cay
núi rừng nghiêng ngả trăng lay bóng ngà
chờ em khắc khoải
trăng tà
gã say vừa gối hồn ta ngủ vùi


(chờ mua dây đàn ...)

Không Có Em


Khi vắng em
lòng hoang vu như sa mạc
hồn phiêu bạt chốn hư vô
đời phẳng lặng như mặt hồ thôi gợn sóng

Khi thiếu em
đường ra đi là rày đây mai đó
lối quay về biết ngõ nào đây
đời bỗng dưng có mây mù bao phủ

Khi mất em
mượn men nồng tìm ai trong cổ tích
khói thuốc bay mờ mịt cõi thiên thu
đời âm u như mồ hoang vô chủ
...
Đêm qua say giấc viễn du
thấy ai chìm giữa sương mù vẫy tay

Mây Sầu Vương Cánh


Ta là cánh chim tung trời bạt gió
sao lại gom mây kết sợi tình sầu
cánh đong đầy ta biết chở về đâu
hay chở hết vào đêm sâu vô tận

Đêm nay ta mang sầu về quá khứ
đổi cùng ai niềm nhớ cho tương lai
rồi chặt cánh, khép lại lòng muôn kiếp
thả mây ra, bay mãi phủ đời em.

Lữ Quán Biên Thùy


Đại trượng phu
lòng trải rộng muôn nơi
không làm nên quân-tử giữ được lời
Thanh kiếm rĩ
đường khua tình lỡ dại
để u hoài ôm mãi cả đời sau
Biết đi đâu ?
Biết về đâu ?
Gió mưa tuôn ! hề
dù che đầu quân tử
Tóc trượng phu ! hề
bạc phếch bụi phong trần
Rượu năm xưa bạn bè say nghiêng ngửa
Bầu cạn rồi mà chưa sánh giọt yêu ?
Đêm hôm nay
quán biên thùy hư thực
có bao người còn thức để mà say
Say để thấy đàn bà thời trinh nữ
thấy trai tơ sầu tủi đếm ngày hư
thấy bạn bè ngồi im không lên tiếng
nghe ta gào rát miệng vọng hư thanh
Hồng nhan hỡi !
Trái đất đã ngừng xoay sao trăng còn lay mãi
Môi mọng chín, ngực hồng đào, trần gian điên đảo
Ta hiên ngang, chí dũng, nghe đời bỗng hư hao
Này em gái !
mai em thành đàn bà đốt cháy cả trần ai
Hỡi em trai !
em sẽ thành đàn ông mù trong tro bụi
Cho thêm rượu!
sao em còn khóc mãi !
Rót ra đi !
đêm vẫn còn dài lắm em ơi !
Đừng nhắc ta nghe có mẹ già đang đợi
bởi đường đi không tới chỗ để quay về
Nhắn với em thơ đường quê đừng ra ngóng
Đã lỡ một đời
phụ bạc quê hương
Quán vắng rồi !
thôi em hãy ngủ
để mặc ta!
ngồi cho chết mảnh trăng tà !


9k4

Trần Đại

Bướm Đêm




Một mình lặng lẻ một mình thôi
đêm sâu thăm thẳm rượu mềm môi
nâng ly cạn chén cùng kỷ niệm
khép hờ cánh cửa đợi xa xôi

tôi vẫn mình tôi rót rượu mời
chai nghiêng vỡ nát ngỡ mình rơi
vừa thấy ngày xưa về trên vách
đưa đám tình son sớm qua đời

sóng sánh trong ly một mùa đông
mưng mưng mây phủ mắt mơ mòng
gáy thơ trắng nõn lòng giông bão
ngực ngước kênh đời thoảng hư không

tôi ngồi một cõi rượu và thơ
một góc trầm tư góc ơ thờ
cửa còn để hở chờ nhung nhớ
mà biết chờ ai ? đến bao giờ ?

đêm say chai rượu cũng nồng say
thuyền thơ chở nặng đắm sông này
bóng người trên vách say lướt khướt
hồn tôi hoá bướm chập chờn bay ..

Trần Đại

Vai em rụng xuống vực đời đam mê



khi bờ môi luyến bờ môi
hàng mi khóa chặt tình tôi kiếp nào
hương mê thần thoại ngọt ngào
nguyệt cầm tấu khúc trăng sao xa vời

nụ nồng lạc nẻo chơi vơi
bờ vai rụng xuống vực đời đam mê
tình em mê kiếp gọi về
ta nghe lòng nặng lời thề muôn thu

môi êm như một lời ru
nụ tình nở giữa hoang vu bạt ngàn
đôi gò mộng chín hoang mang
vòng ong nũng nịu một bàn tay nuông

môi đưa nhau đến mạch nguồn
cho tuôn nghìn thác tìm muôn bến bờ
mai kia môi có đợi chờ
nhớ mang theo chút thẩn thờ đêm nay

Trần Đại

Giấy Ma




.



một trang giấy trắng đợi chờ
bút còn thao thức đợi thơ trở về
gục đầu gở gạc cơn mê
mong sao tìm gặp hồn thơ lạc loài
từ ta có chuyện u hoài
nàng thơ cũng chẳng nguôi ngoai dỗi hờn
thôi thì biết có gì hơn
thơ ơi ! chớ để cho đờn đứt dây
ruợu kia vơi hết lại đầy
mềm môi ta uống những ngày đợi thơ
đêm nay đã chết lòng mơ ?
vành tang cho bút liệm tờ giấy ma




.

Trần Đại

Đồng Tuyết giữa trời Thu




đôi mắt nhà thơ và tờ giấy trắng
suốt cả đêm dài lặng lẽ gườm nhau
cây bút nằm kia mỏi mòn ngủ gật
đã mấy hôm rồi
chẳng hiểu vi sao

vắng con chữ lò cò sân giấy nháp
những sắc huyền ngã nặng bặt tăm hơi
đầu gôm mới chưa mòn thơ đổi ý
giấy mênh mông như đồng tuyết không người

đôi mắt nhà thơ lúc lu mờ khi rực sáng
cũng trầm cảm, nồng nàn, nhung nhớ
vẫn tia nhìn từ bờ sâu tâm thức
nhưng đâu rồi
đâu rồi tia ấm của hồn thơ

nên giấy trắng vẫn là đồng hoang tuyết trắng
nên viết chì vẫn gối đầu say ngủ một ngón tay
trăng xế tà
đêm khuya lắc
thi sĩ gục đầu trên ngực giấy ngủ quên
ở ngoài song có hai bóng oan hồn
hồn ai đó cùng hồn thơ vừa tan vào suơng khói

Thursday, August 20, 2009

Liệm Thơ


rượu tình ta rót vào thơ
làm say kinh kệ ảo mờ Phật môn
liệm thơ cùng rượu đem chôn
thơ chưa hấp hối hiện hồn kêu oan

cầm bằng như đã muộn màng
tình say mấy kiếp lang thang luân hồi
vì thơ ta đã soán ngôi
làm cho thượng đế Phải nhường long ngai

kinh thư nặng gánh đường dài
chi bằng ta mãi sánh vai tình trường
nợ tình pha chút men thương
cạn ly vào cõi vô thường yêu nhau

dẫu đời còn những thương đau
có em, thơ, rượu nghìn sau cũng đành
rượu tình nốc cạn cho nhanh
trả ngôi thượng đế để thành tình nhân

thơ say trời đất thật gần
tình say ta với em cần có nhau

Trần Đại

Túy Ca


Em là ai làm chao bóng nguyệt
nghiêng mái đầu khuyết một vầng trăng
giọt lăn tăn
giọt lăn tăn
hay sương nhỏ lệ cầm bằng ta say?
Em hãy để trời đêm hiu hắt
để quanh ta vắng ngắt như tờ
đâu là thực
đâu là mơ
mà mong em chớ hững hờ gã say
Mùi tục lụy lên men tiên cảnh
ngụm nồng nàn nốc ánh Hằng Nga
lại đây em!
hãy cùng ta
đêm nay say chết trăng tà mới thôi
Chẳng vách quế màn the thượng uyển
không nguyệt đài gió chuyển phong lâu
Xin em vai tựa gối đầu
quân vương kỳ nữ giải sầu ly tao
Ta sẽ trải mền sao em đắp
đêm hạ huyền thắp ánh trăng thanh
Kéo mây sương khói che mành
em ơi ! một phút cũng thành trăm năm
Hãy đừng đi đợi khi trời sáng
để mắt em hừng nắng ban mai
cho ta mai xuống tuyền đài
nhớ em một góc bồng lai trên đời
Rượu em rót tận cùng nỗi nhớ
Chén cạn rồi tình mãi không phai
Em là ai!
Em là ai!
hay hình bóng cũ ta hoài thở than!
Đối ẩm ngã trà hoàn ngã tản
Tràng An mại cổ thị đông đông"
Em ơi ! ta đã say nồng !


* vô danh
Xin xem chú thích ở phần YKBĐọc

Trần Đại

Một Ma Một Ánh Trăng Tà


Em xoay dáng ngọc giấu nụ cười
để lại bên anh nửa bờ vai
một nửa bờ kia thành nhung nhớ
ngồi nghĩ tới em đếm dại khờ

Em đi ngơ ngác ánh trăng tà
đáy lòng rạn vỡ mảnh xót xa
tâm tư cào xới tìm dư ảnh
sao chỉ bàn tay trắng nuột nà

Đêm nay cũng đủ đòn xao xuyến
đêm mai đừng hiện đến tìm nhau
đừng thuốc rượu nồng lên men nhớ
dâng bóng ma ngồi suốt canh thâu

Cả Đời Chỉ Một Cơn Mơ


Người về trong mơ
khoe vành tai mỏng
khoe chiếc gáy ngà
một thời đã xa

Xưa thường thủ thỉ
nói thầm bên tai
thèm hôn gáy tóc
những đêm trăng tà

Người về gợi nhớ
một thuở xuân thì
hoa tình chớm nở
giữa đời phân ly

Người về suốt đêm
không nói nửa lời
phòng khuya vời vợi
cõi hồn chơi vơi

Người như khói sương
buồn tôi ú ớ
một giấc mơ vàng
sao nỡ vội tan

EM VỀ THĂM TRÍ NHỚ


Hôm nay em về thăm TRÍ NHỚ
LÃNG QUÊN mở cửa đón em vào
Em Ngồi vuốt ve đầu VÔ THỨC
Nhắc chuyện ngày xưa một thuở nào
TIỀM THỨC say mê lời em kể
Lũ VÔ TƯ nằm đất lắng tai nghe
thằng TRÍ KHỜ nín khe giờ chỏ miệng
em xoa đầu rồi cười nói huyên thuyên
Mừng em về TƯƠNG TƯ vê tà áo
NGẬM NGÙI vờ quét mạng nhện trên cao
Còn TRẦM TƯ đang réo tên ẢO TƯỞNG
mải mê chơi đuổi bóng ở bên đường
Ngài TÂM TRÍ phủi thiền lay NÃO BỘ
cả hai cùng TƯ TƯỞNG mới bướt vô
kìa KỶ NIỆM đang bưng trà lên đãi khách
nhờ LƠ ĐỄNH rót từng tách đem mời
Ngồi lấn chỗ TRÍ ĐIÊN cười nham nhở
Còn TRÍ KHÙNG ôm tóc mượt mà hôn
TRÍ TỬNG la hai đứa chớ làm ồn
tiếng huyên náo dập dồn vào TÂM KHẢM
Cuộc trùng phùng ôi vui biết bao nhiêu ...
...Bên hè gió thổi hiu hiu
Cô đơn TRI THỨC buồn thiu ...một mình

Chén Rượu Vô Thường


Đêm nay
rót rượu một mình
một mình ta uống, một mình ta say
Ngoài kia.
một mảnh trăng gầy
thẹn thùng chẳng dám vào đây chuyện trò

Được thôi
say
ngủ một mình
một giường một chiếu, chỉ mình ta thôi
Liêu trai
một bóng ma ngồi
chờ ma men sỉn, thành đôi nhân tình

Nâng ly
tính sổ nhân sinh
ta thay Thượng Đế giải trình "Nhân-Gian"
tình vị tha
hận lỡ làng
tình kia vị kỷ gây ngàn khổ đau

Ngà say
hỏi đấng Vô-Thường
tình yêu, tình ái, tình thương làm gì?
tình trong nhân thế mà chi?
về hư vô
thiếu tình si ...chán chường ?

Say rồi
nhớ chuyện phục-sinh
mai này sống lại ... có tình em không ?
Thiên Đường nếu có chờ mong
thì tình em đấy còn nồng như xưa?

Đêm nay
ngẫm lại đời mình
sống trong nhân thế mà hình như không
Tình ta
như biển mênh mông
mà em
hạt muối
làm nồng đại dương

Nơi Ấy Em Ơi Còn Nắng Hạ


Tháng Sáu, nhanh chân, mau về trước
ta còn chậm bước quảng đường xa
không gian giục giả lòng lữ thứ
mau về, không khéo lại sang thu

Đường xưa lộng gió xanh cây lá
mây trời biền biệt vẫn thướt tha
thơ bay về nẽo yêu thương ấy
tình em xa lắc có hao gầy ?

Nơi ấy, em ơi còn nắng hạ ?
độc hành, ta chỉ bóng chân mây
đường về như lối mù thiên cổ
mơ dáng ai chờ giữa hư vô

Từ buổi ra đi em không tiễn
ngày về, không lẽ đón bên hiên
dòng đời ly biệt trong thinh lặng
ta vừa về ...hay sắp sửa ra đi?

Băn Khoăn


Chìm sâu
Chìm xuống thật sâu
Tâm tư trầm lắng
Lòng thôi muộn sầu

Bay xa
Về cõi trời xa
Trần gian mờ khuất
Thế nhân nhạt nhoà

Mình ta
Chỉ một mình ta
Thời gian trẻ lại
Không gian chẳng già

Còn chăng ?
còn chút gì chăng ?
Sao lòng ta mãi băn khoăn điều gì ?

Đêm Khan Một Chút Lòng Mơ


đêm khan
nghe rớt giọt buồn
chưa mưa mà đã ngập cuồng si tim
thắp lên lửa dục soi tìm
còn chăng
tiềm thức nỗi niềm khát khao ?
hồn xưa cửa đóng giăng rào
còn đây
ký ức hôm nào vỡ tan
từ em
bỏ phố xa làng
lòng tôi
khép lại
bỏ hoang lâu rồi
lần em
lệ thấm môi tôi
tình ơi ! ta hiểu
thế thôi lỡ làng
đành thì
em phải sang ngang
đành thôi
tôi cũng lang thang tháng ngay
...
về thăm ký ức hoang này
mới hay
em cũng về đây lâu rồi
hai lòng ta lại bồi hồi
trong tim vừa lại có chồi uyên ương
tình ta không thể hoang đường
áo em nhàu nát chiếu giường lay trăng
thật như
những sợi lông măng
thật như
da thịt còn hằn dấu yêu
bỗng dưng
lòng chợt cô liêu
tôi vừa mới nhớ một chiều mây luông
sang ngang
em rớt sợi buồn
nhặt về
tôi để sầu tuôn mấy bờ
đêm khan ...
một chút lòng mơ !

Hồn Hoang


Trong cánh gió hồn em tìm đến
đáp xuống đời rã mục buồn tênh
hạt nẩy mầm sầu vươn từ đó
nở cho đời những đoá ưu tư

Theo cánh gió hồn nương hoa cỏ
bay trắng đồi mộng mị hôn mê
em tìm mãi tình chung dương thế
nên mưa về ngấn lệ hồn hoang

Nương cánh gió sầu ai bay mãi
qua núi ngàn hoa, cỏ buồn lây
chữ tình yêu viết đậm lên mây
mây tan tác lòng thêm điên dại

Lặng cánh gió, hồn yêu cô đọng
hết muộn phiền thôi những chờ mong
tình chớm ở vách đời tuyệt vọng
dưới vực sâu vừa nở hoa lòng

Sunday, August 16, 2009

Trôi


Trôi một đời em
một đời em
thoát thời hư mộng
bên rèm thướt tha

Trôi một đời ta
một đời ta
một lần vấp ngã
thành ma giữa đồng

Trôi một dòng sông
một dòng sông
theo con nước ấy
đừng mong về nguồn

Trôi dòng lệ tuôn
dòng lệ tuôn
đã lăn xuống má
đừng buồn lau khô

Trôi về hư vô
về hư vô
trần gian hết chổ
huyệt mồ chôn chung

Trôi đến tận cùng
đến tận cùng
may ra còn lại
một vùng cỏn con
ta về nơi ấy héo hon
xác thân tiếu tụy vẫn còn chút thơ

Biệt Linh Quán




Mai ra đi
Ôi chà!
tưởng mình như tráng sĩ
Chừng như nghe ngựa hí, lạc vang reo
như đường trường muôn nẽo biết về đâu
Nghe hồn xưa
rũ nhau về năn nỉ
dục đồng hành thiên lý nhịp đi mau
Mai ra đi
uống cạn lời tri kỷ
ngắm hồng nhan lệ ướt đẫm đôi mi
Muốn nơi đây dạ yến biệt biên thùy
mai qua ải mờ
có quê hương mà thương nhớ

Mai ta đi
Ối chà!
hồn mơ tưởng
một đi không trở lại
cho hồng nhan khụy chết vọng-tư-đài
cho hoá thạch cả hình hài cô phụ
Mai ra đi
mang chút hồn khanh tướng
để thấy lòng vương vấn những thời xưa
giữa đường về
chìm dưới cơn mưa
ngựa gục đầu
rũ bờm hôn kỵ mã


Đêm nay
trăng chiếu màu huyền hoặc
gợi lòng ta huyền thoại cảnh biệt ly
Thôi !
dỗ giấc qua đêm tàn mộng mị
mai ...
tự ta tiễn mình đi !


Riêng Tư




Ta
thân, còn lấm
bụi hồng
hồn thơ
ý
lạc, khỏi vòng nhân gian

Em
vô tư
lỡ nhịp đàn
cung sầu
bi lụy
muôn ngàn năm sau

Ta
Em
lầm, thế kỷ sầu
cho thời gian
cướp
sắc màu không gian

Mộng Tầm Xuân




Ta
cánh chim lạc loài
nơi viễn xứ
một núi sầu
một bể nhớ
một rừng sâu nghìn dặm ưu tư
Ta không buồn
dưới nắng hạ vàng lượn trên sa mạc
khi vượt qua thác ngàn, thung lũng, khe sâu
Ta chẳng sầu
lúc bay trong rừng phong lá đổ
xoải cánh lưng trời khi tuyết phủ một trời đông
Ta
cánh chim sầu muộn
gốc Lạc-Hồng
sầu núi này lạc lỏng
đón bao mùa xuân hoài vọng cố hương
bên ta chỉ còn...
em!
xác én vừa dập mình chết thảm thương
Mộng tầm xuân!
đoạn trường!

Cuồng Si


Đêm cuồng rượu cạn đẫm ngoài sương
Một nỗi buồn đâu mãi vấn vương
thao thức suốt đêm chờ tri kỷ
thẫn thờ từng khắc nhớ người thương
Còn trăng giọt nhớ càng tê tái
hết rượu nàng thơ hết nõn nường
Đêm tàn nguyệt tận hồn say khướt
ngày mai kiếm rượu đợi tà dương!

Hoang Tửu Hoài Nam


Say ?
Đêm hoang liêu
trăng ngọc ngà
rót rượu ra ...độc ẩm
Lòng không sầu
dạ chẳng đau
chỉ muốn say mau rồi ói
biết đâu khạc được mấy vần thơ

Say ?!
Nâng ly ...cụng trán mình, nốc cạn
(Phải chi bè bạn đến chung vui)
Trăng ngà ...ta cũng ngà ngà
đất trời nghiêng ngã họa là mới say
Rót thêm ly này
Đêm nay chẳng cùng ai mà cạn chén
Say men chuếnh choáng hồ trường
lệ thương cố quốc dễ thường thật ư?

Say!
Mới vài chung rượu
thấy mình như dũng tướng
đơn đao ngoài trận địa
lòng đất chia lìa
lõm sâu xuống thành hồ
Lại nhớ Lý Bạch lõa lồ mò trăng chết ngộp
Cũng thấy mình ngụp lặn sông tương
Chân siêu sắp tới thiên đường
thấy tim còn ấm lòng thương ...quay về

Say !
Tường siêu, vách đổ
Tâm tư thấm rượu mơ hồ
lạc vào tâm tưởng
bóng hình thiên tiên
hốt nhiên rạo rực đê mê
Thấy người lõa thể trở về trong gương
Trăng rọi đầu giường
thiếu bóng một người thương
Men say úa ánh trăng tà
Giọt sầu lướt khướt yêu ma cũng buồn
Đêm nay
say lắm rồi !
Thôi !

Aug22K4

Trần Đại
Sat Mar 25, 2006 1:20 am